HomeThơ hayNhững bài thơ tình Trung Quốc hay đi vào lòng người

Những bài thơ tình Trung Quốc hay đi vào lòng người

Chùm thơ tình bất hủ Trung Quốc hay, đi cùng năm tháng

Những bài thơ tình bất hủ Trung Quốc được nhiều người yêu thích bởi ngôn ngữ giản dị nhưng mang nhiều thông điệp tình cảm chân thành, sâu sắc. Hiện nay, có rất nhiều bạn trẻ sưu tầm và nhắn gửi tới người mình thương để bộc lộ cảm xúc nơi tận đáy lòng, một tình yêu nồng nàn, cháy bỏng nhất. Dưới đây là tổng hợp những bài thơ tình hay nhất, mời các bạn cùng đọc và cảm nhận tình yêu, sự thăng hoa trong cảm xúc nhé.

Thơ tình trung quốc hiện đại

Những bài thơ tình Trung Quốc hiện đại dễ đi vào lòng người. Những vần thơ đã vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp với những câu chuyện tình ngọt ngào, lãng mạn, sâu lắng nhất. Đọc những câu thơ, bạn như được hòa mình vào dòng chảy tâm trạng yêu thương của các cặp đôi.

Thiên Kiếm Tình Duyên

1

Phi ngựa trên giang hồTa mặc sức tiêu daoAnh hùng không uốn gốiDù gái đẹp nhường nào

Tình đời cao vời vợiTấm thân đáng tự hàoVung kiếm bạt quần maNam nhi là hiệp khách

Tay cầm tàn dương kiếmLòng có lãnh nguyệt đaoNúi cao như nhỏ lạiLàm trai đi khắp chốnTay cầm tàn dương kiếmLòng có lãnh nguyệt đaoNúi cao như nhỏ lại…

2

Khách nước Triệu phất phơ giải mũ,Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương.Long lanh yên bạc trên đường,Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay.

Trong mười bước giết người bén nhạy,Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi.Việc xong rũ áo ra đi,Xóa nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm.

Rảnh rang tới Tín Lăng uống rượu,Tuốt gươm ra, kề gối mà say.Chả kia với chén rượu này,Đưa cho Chu Hợi, chuốc mời Hầu Doanh.

Ba chén cạn, thân mình xá kể!Năm núi cao, xem nhẹ lông hồngBừng tai, hoa mắt chập chùng,Muốn tuôn hào khí mịt mùng trời mây.

Chùy cứu Triệu vung tay khảng khái,Thành Hàm Đan run rẩy, kinh hoàng.Nghìn thu tráng sĩ hai chàng,Tiếng tăm hiển hách, rỡ ràng Đại Lương.

Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp;Thẹn chi ai hào kiệt trên đời.Hiệu thư dưới gác nào ai?Thái huyền, trắng xoá đầu người chép kinh…

3

Thiếu nữ trong trắng vào chốn bụi trầnLần đầu tiên gặp nhau bên hồ Tây TửChẳng hiểu được thị phi, phải tráiMột mối tình mang theo bao mối hậnMỗi ngọn gió như một mảnh linh hồnTay cầm kiếm giang hồ cất bướcBao ân oán chìm trong mộng tưởngNgoảnh đầu về mọi chuyện đều là khôngChiều hoàng hôn còn lại mấy cây tùng…Vài ngọn núi và mấy hồi chuông đổ…

Tam quốc diễn nghĩaTrường giang cuồn cuộn chảy về đôngBạc đầu ngọn sóng cuốn anh hungThị phi thành bài theo dòng nướcSừng sững cơ đồ bỗng tay khôngNúi xanh nguyên vẹn cũBao độ ánh chiều hồngBạn ngư tiều dãi dầu trên bãiVốn đã quen gió mát trăng trongMột vò rượu nếp vui bạn cũChuyện đời tan trong chén rượu nồng

Phim “Người tình của Tần Thủy Hoàng”

Gió cuốn đi tháng năm dài đằng đẵngTình vẫn còn mà người chẳng thấy đâuHận trời xanh vô tình nhắm mắtChẳng chịu nghe, chịu hỏi, chịu trông.

Mặc giông tố cuốn đi tình yêu chân thựcKhiến ta cuồng si, khiến nàng đau khổMang trên vai gánh nặng tương tưNgười anh hùng vương vấn bởi nặng chữ TÌNH

Nếu suốt đời buôn ba lặn lộiMà vẫn ko giữ được người tri kỉ hồng nhanThì cho nắm được cả giang sanVẫn cảm thấy xót xa ân hận

Muốn tỏ mặt anh tàiLòng muốn khóc mắt cũng không rơi lệRượu cạn rồi lại ngậm nỗi nhớ thương

Điều khó nhất trên đời là làm một trang nam tửÝ chí vững vàng mà tình cảm mênh mang

2

Ngày tháng cũ mịt mờ như trong mộngNgười thân yêu xa mãi tận chân trờiThế gian này phản phúc biết bao nhiêuSao người nỡ quên đi tất cả

Tình yêu đầu ngây thơ chân thựcCó thể nào sống lại với taNhư biển sâu tình khiến ta đau đớnTháng năm trôi mái tóc đã điểm sương

Dứt không được hình anh trong tâm khảmĐừng bỏ đi hạnh phúc của ngày maiDứt không ra những đau khổ tình đờiĐừng nhẫn nại vì mối tình xưa nữaHoa nở xuân về mà tình đã ra điCòn để lại vấn vương nơi trần thế…

Thất kiếm

Giang hồ phiêu bạt mười nămGiữa nơi xứ lạ xa xăm tương phùngThâm tình, tâm sự khôn cùngThơ tàn rượu lạnh cạn chung ý tình

Mộng đà dứt chốn phù sinhBuồn ôi Nam quốc trở mình vào thuKiếm buông nhìn chốn sa mùBiết về đâu bước phiêu du hải hà

Mai kia về cuối trời xaHỏi ai người giữ giùm ta chút tìnhAnh hùng nhi nữ hao mìnhNgả nghiêng sầu chốn điêu linh phù trần

Khó tan bể thảm nguồn ânHận đàm hoa tựa phù vân sớm tànNước non ngàn dặm quan sanQua vàng ngựa sắt gò hoang chôn vùi

Giang sơn mỹ nhân

Giang sơn và người đẹpBên nào nặng hơn đâyMột chữ tình nồng thắmKhiến lòng ta mê sayTrong vòng tay người đẹpTa đắm đuối đêm ngày

Giang sơn và người đẹpBên nào nặng hơn đâyTrong vòng tay người đẹpTa đắm đuối đêm ngày

Giang sơn và người đẹpBên nào nặng hơn đâyMột chữ tình nồng thắmKhiến lòng ta mê say

Duyên là do trời địnhKhó gặp được tri âmThành bại cũng thế cảVẫn sẽ là anh hùng.

Hoàn châu cách cách

1. Kể từ khi có chàng

Xin cám ơn đất trời và số phậnĐã cho tôi được gặp gỡ chàngĐể từ khi thiếp có được chàngĐời thiếp đã có bao nhiêu thay đổiBao kỷ niệm buồn vuiHòa quyện lại thành một hồi ức đẹp

Cám ơn gió, cám ơn mâyCảm ơn ánh Mặt Trời đã chiếu lên Trái ĐấtĐể từ khi thiếp có được chàngThế giới này đã trở nên tươi đẹpCùng nhau bôn ba, cùng nhau phiêu bạtTháng năm trôi bao say đắm lòng người

Biển có thể cạn, núi có thể mònTrời dẫu sập đất bỗng dưng rung chuyểnTay trong tay ta vẫn hát vang bài caĐi khắp muôn nơi và cất cao tiếng hát…2. không thể cùng chàng chia tay

Khi đỉnh núi chẳng gồ ghề, khi nước sông chẳng còn chảy nữa,Khi thời gian dừng lại chẳng còn rõ ngày đêm,Khi đất trời vạn vật trở thành hư vô, thì em vẫn không thể xa anh được, không thể xa rời anh đượcSự dịu dàng của anh là nỗi mong đợi lớn nhất đời em

Hãy để đôi ta được làm bạn dưới chốn hồng trần để có thể sống tự do thoải máiĐược phi ngựa vút nhanh và sống cuộc đời sôi nổi,Được uống rượu hát ca, để hát về những niềm vui bất tậnOanh liệt hào hùng làm chủ tuổi trẻ thanh xuân

Khi mặt trời không mọc, khi trái đất ngừng quayKhi bốn mùa xuân hạ thu đông không thay nhau biếtn đổi,Khi cỏ cây hoa lá lụi tàn, em vẫn không thể xa anh được, không thể xa rời anh đượcNụ cười của anh đã làm lưu luyến cuộc đời em

Tình Châu Giang

Trong tim anh khắc sâu bao kỷ niệmTình yêu chân thành anh dành cả cho emDẫu cuộc đời là bể dâu thay đổiEm mãi là ngọn lửa ấm trong đêm.Đã qua đi những tháng năm khờ dạiHãy để anh tự lau nước mắt cho mìnhLặng lẽ sống những đêm dài bất tậnBao khổ đau chờ tia nắng bình minh.

Khi trái tim anh như mùa đông giá lạnhAnh đâu thành cánh chim nhỏ trùng khơiNgay cả lúc được tình yêu chắp cánhNào đã qua cơn bão táp cuộc đời.

Những mộng ảo của vinh hoa phú quýCũng chỉ là vô nghĩa trước ngày mai.

Những con đường sông núi ta quaBỏ lại ngọt bùi cuốn bao cay đắngTrên mảnh đất quê hương hai sương một nắngNơi ta đã yêu và chối bỏ một thời

Hãy cho tôi tìm được một mảnh trờiĐể tôi viết lên bài thơ tình hay nhấtTôi muốn có cho riêng mình mảnh đấtĐem trái tim làm hạt giống gieo lên.

Giọng nói xa rồi câu nói cũng lặng imCòn đọng mãi trong tôi là bài ca hạnh phúcMột chút và rất nhiềuNhư tình yêu muôn đời vẫn thế.

Nắm tay nhau đi giữa nhân gian

Đừng để tháng năm làm mệt mỏi trái tim chờ đợiTa nguyện theo nàng đến nơi góc bể chân trờiGiờ này đèn bên song đã tắtChỉ có trái tim ta nhẹ nhàng soi sáng dung nhan nàngDù năm tháng lụi tànNgười chiến sĩ phải vùi xác nơi đồng hoangDù lưu luyến thế nào cũng ko bằng những ngày quaNàng và ta xa xôi cách trởSự đời lặng lẽ đổi thayTrải qua muôn sông ngàn núiLiệu lòng ta còn mãi bên nhau

Ta không mong được đời đời kiếp kiếpKhông mong được sớm tối bên nhauChỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian

Ai nói rằng tình cảm lưu luyến khiến người ta đau khổAi nói rằng biển người chìm nổiChỉ có tình duyên là vĩnh cửuDù có lúc chia ly có khi gặp lạiDù có khi sum họp có khi tanChỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian

Lã Bất Vi

Từ ngàn xưa, loạn thế xuất anh hùngDựng cơ đồ từ hai bàn tay trắngVung gươm chớp nhoáng, vạn ngàn binh tướngNgoảnh đầu nhìn không một bóng ân nhân.Cõi hồng trần chinh phạt bấy nhiêu nămÔm giấc mộng một lần làm bá chủTrái tim đá chưa từng nghe khuất phụcBỗng ngập ngừng trước giọt lệ giai nhân.Bao mưu toan, bao lừa gạt dối gianVinh quang tột cùng lại tột cùng cay đắngMiệng thế gian ai khen chê trách oánNgạo danh cao bậc loạn thế xuất anh hùng.

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Trường Giang cuồn cuộn chảy về Đông

Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng

Thị phi thành bại theo dòng nước

Sừng sững cơ đồ bỗng tay không

Núi xanh nguyên vẻ cũ

Bao độ ánh chiều hồng

Bạn ngư tiều dãi dầu trên bãi

Vốn đã quen gió mát trăng trong

Một vò rượu nếp vui gặp gỡ

Chuyện đời tan trong chén rượu nồng

Đã mờ rồi ánh kiếm, ánh đao

Lùi xa rồi tiếng loa, tiếng trống

Vẫn rõ ràng sống động

Bao gương mặt anh hùng

Con đường xưa ngập trong cát bụi

Thành quách xưa hóa cảnh hoang tàn

Năm tháng oai hùng thành lịch sử

Bao chiến công, tên tuổi còn vang

Mộng bá vương ai người quyết định

Lẽ thịnh suy há chẳng có nguyên nhân

Sự đời vần vũ như mây gió

Đổi thời gian, đổi cả không gian

Tụ tán nhờ có duyên

Ly hợp vốn do tình

Trả món nợ non sông trước mắt

Mặc đời sau thiên hạ luận bình

Nước Trường Giang hóa thành sông lệ

Gió Trường Giang vang mãi bài ca

Giữa bầu trời lịch sử

Muôn triệu ánh sao sa.

Trong dân gian vạn thưở

Ấy muôn triệu đóa hoa

Từng Thế Ước

Trời nghiêng có thể chốngĐất nứt có thể đắp lạiLòng người tan nát rồiCòn có thể vá víu lại được không?

Bô Bộ Kinh Tâm

Khởi từ tham ái sinh raSinh lo, sinh sợ khó mà tránh điKhi mà tham ái xa lìaChẳng còn lo sợ chút gì nữa đâu.Đừng yêu đến độ say mêKẻo khi ly biệt não nề héo hon.Nếu mà yêu ghét không còn,Chẳng chi ràng buộc, tâm hồn thảnh thơi.

Năm Tháng Vội Vã

Có những người, bạn không có cách nào quên được.Có những việc, bạn không thể nào quên được.Có những tình bạn sẽ không bao giờ gặp lại nữa.Thông thường, khi kí ức càng rõ nét thì càng tàn nhẫn.Chúng ta đã từng tưởng rằng, sau này trưởng thành sẽ được ở bên nhau.Thực ra, trưởng thành có nghĩa là chia ly.”

Họa Bì

Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong lòng taKhông thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡSợ rằng tháng năm sẽ cướp đi má phấn hồng nhanMà người vẫn như xưa, cậu thiếu niên đa tình.

Cuộc tình của đôi ta giờ chỉ như lớp vỏ bọcNhân tình đã sớm thay đổi hình dạngNhưng ta vẫn quyết ôm chặt nỗi đau, có ra sao cũng không buông bỏCuối cùng chỉ còn lại bao ký ức cuồng dại.

Chẳng muốn quên đi, chẳng muốn tường tỏVì điều ta thực sự mong, là trở thành bờ vai của người.

Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong tim taKhông thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡNăm tháng trôi , không còn là yêu kiều ngày xưa nữaVẫn là người năm ấy , cậu thiếu niên đa tình

Giữ được người một lối, xương cốt cũng nhớ thươngLời phù phiếm thế gian, ai yêu ai xét đoánSinh tử có là chi, đâu ai muốn bận tâmNếu không có người, ta sức tàn lực kiệt.

Tửu Thi Lầu

Lầu xưa độc khách chờ tri kỷHãm giọt tương phùng bên cửa thúyNgắm nhũ mây lồng cạnh ải quanNhìn hoa tuyết phủ ngoài giang lũyMong vào phủi hết nỗi sầu vươngHãy đến chùi tan niềm khổ lụyĐể gió sương đừng giễu dạ… yNào xin uống cạn… bầu sơn thủy.

Ngược Gió

Em ngược đường, ngược Nắng để yêu anhNgược những giấc mơ của một thời nông nổiNơi Phố xưa anh ngược chiều Gió thổiBởi yêu anh, em ngược cả lòng mình…

Có những tình yêu phút chốc trở nên vô hìnhKhi em lặng lẽ nhìn anh mang yêu thương đi ngược chiều GióVà những đêm loay hoay trong từng nhịp thởVội vã kiếm tìm chút ấm áp nơi tim.

Em trở về nhìn và chỉ biết lặng imAnh ngược yêu thương bước đi trong ngày GióEm lặng lẽ giấu niềm riêng trong cỏ“Ngược lòng mình, hay ngược lối thương yêu?”

Dẫu anh biết em yêu anh nhiều đến bao nhiêuVẫn quay lưng bước ngược đường, ngược NắngEm ngược lòng mình yêu anh trong thầm lặngVẫn đợi một ngày mai anh ngược lối quay về.

Thơ ngôn tình trung quốc ngắn

Những bài thơ ngôn tình Trung Quốc ngắn đã và đang được chia sẻ nhiều trên mạng xã hội. Đó là cầu nối giúp lứa đôi ngày càng gắn kết, cùng nhau xây dựng một mối tình đẹp viên mãn nhất. Dưới đây là tổng hợp những bài thơ hay,độc đáo nhất.

Cùng em già đi được không? – Tác Giả: Jun

Những tháng ngày mình cùng nhau gắn bóKhông quá hào nhoáng, không quá lung linhTuy có phút yếu lòng, khi thì chới với lạc hướngTình duyên mình đẹp như thuở kiếp trước

Giấc mơ son sắt chung lối cả đờiMình nắm tay thưa chuyện cùng mẹ chaBão táp, mưa sa cũng nguyện sẻ chiaHẹn thề trăm năm vững bền chân tình

Tửu Thi Lầu – Tác Giả: Sơn NguyênLầu xưa độc khách chờ tri kỷHãm giọt tương phùng bên cửa thúyNgắm nhũ mây lồng cạnh ải quanNhìn hoa tuyết phủ ngoài giang lũyMong vào phủi hết nỗi sầu vươngHãy đến chùi tan niềm khổ lụyĐể gió sương đừng giễu dạ… yNào xin uống cạn… bầu sơn thủy.

Ngược Gió – Tác Giả: Vân Jenny

Em ngược đường, ngược Nắng để yêu anhNgược những giấc mơ của một thời nông nổiNơi Phố xưa anh ngược chiều Gió thổiBởi yêu anh, em ngược cả lòng mình…

Có những tình yêu phút chốc trở nên vô hìnhKhi em lặng lẽ nhìn anh mang yêu thương đi ngược chiều GióVà những đêm loay hoay trong từng nhịp thởVội vã kiếm tìm chút ấm áp nơi tim.

Em trở về nhìn và chỉ biết lặng imAnh ngược yêu thương bước đi trong ngày GióEm lặng lẽ giấu niềm riêng trong cỏ“Ngược lòng mình, hay ngược lối thương yêu?”

Dẫu anh biết em yêu anh nhiều đến bao nhiêuVẫn quay lưng bước ngược đường, ngược NắngEm ngược lòng mình yêu anh trong thầm lặngVẫn đợi một ngày mai anh ngược lối quay về.

Tình Đắng – Tác Giả: Khánh Ngọc‎

Chân ngập ngừng em vội bước qua mauSợ nhung nhớ làm nát nhàu tâm khảmPhòng hoang vắng đêm ái ân từng chạmAnh quên rồi để u ám màu mây

Nghe đắng cay khi hạnh phúc chưa đầyVội quay bước tìm đắp xây tình ảoRồi chối bỏ bao ngày anh nương náu

Ở tim em người đã tạo cuộc tìnhTa ngọt ngào tận hưởng tới bình minhGiờ con nhỏ khóc một mình bên mẹAnh xa mãi chẳng bao giờ tìm ghé

Một đêm thôi và lặng lẽ thẩn thờĐể chạnh lòng em lạc lõng bơ vơQua cuối ngõ nhớ tình khờ mê muộiĐành chấp nhận với vô vàn tiếc nuốiNgắm xuân về nhớ lại tuổi vừa yêu.

Năm Tháng Vội Vã – Tác Giả: Cửu Dạ Hồi

Có những người, bạn không có cách nào quên được.Có những việc, bạn không thể nào quên được.Có những tình bạn sẽ không bao giờ gặp lại nữa.Thông thường, khi kí ức càng rõ nét thì càng tàn nhẫn.Chúng ta đã từng tưởng rằng, sau này trưởng thành sẽ được ở bên nhau.Thực ra, trưởng thành có nghĩa là chia ly.”

Họa Bì – Tác Giả: Vô Danh

Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong lòng taKhông thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡSợ rằng tháng năm sẽ cướp đi má phấn hồng nhanMà người vẫn như xưa, cậu thiếu niên đa tình.

Cuộc tình của đôi ta giờ chỉ như lớp vỏ bọcNhân tình đã sớm thay đổi hình dạngNhưng ta vẫn quyết ôm chặt nỗi đau, có ra sao cũng không buông bỏCuối cùng chỉ còn lại bao ký ức cuồng dại.

Chẳng muốn quên đi, chẳng muốn tường tỏVì điều ta thực sự mong, là trở thành bờ vai của người.

Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong tim taKhông thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡNăm tháng trôi , không còn là yêu kiều ngày xưa nữaVẫn là người năm ấy , cậu thiếu niên đa tình

Giữ được người một lối, xương cốt cũng nhớ thươngLời phù phiếm thế gian, ai yêu ai xét đoánSinh tử có là chi, đâu ai muốn bận tâmNếu không có người, ta sức tàn lực kiệt.

Một Chiều Ngược Gió – Tác Giả: louisdenamphong

“E ngược đường, ngược nắng để yêu aNgược phố tan tầm, ngược chiều gió thổiNgược lòng mình tìm về nông nổiLãng du đi vô định cánh chim trời

Em ngược thời gian, em ngược không gianNgược đời thường bon chen tìm về mê đắmNgược trái tim tự bao giờ chai lặngEm đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh

Mang bao điều em muốn nói cùng anhChợt sững lại trước cây mùa trút láTrái Đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữaVà sẽ thế nào khi trong anh không em?

Em trở về im lặng của đêmChẳng còn nữa người đông và bụi đỏPhố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gióRiêng chiều này – em biết, một mình em… ”

Nam An Thái Phi Truyền Kỳ | Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức“Vượt sông hái phù dung, hoa trong đầm thơm ngátHái hoa để tặng ai trên đường xa hoài niệmQuay đầu nhìn quê cũ, đường còn dài mênh mangĐồng lòng mà xa cách, ưu thương đến cuối đời…”

Bô Bộ Kinh Tâm – Tác Giả: Đồng HoaKhởi từ tham ái sinh raSinh lo, sinh sợ khó mà tránh điKhi mà tham ái xa lìaChẳng còn lo sợ chút gì nữa đâu.Đừng yêu đến độ say mêKẻo khi ly biệt não nề héo hon.Nếu mà yêu ghét không còn,Chẳng chi ràng buộc, tâm hồn thảnh thơi.

Anh Không Là Của Em – Tác Giả: ammbong

Anh không là của emCó lẽ mãi không thuộc về emNên em không có quyền cảm nhậnSự tức giận khi anh bên người ấy.

Anh không của riêng emEm không nên đòi hỏi gì hơnEm không nên thất vọng đến thếMỗi khi anh chẳng hề gọi lại.

Không thể nói yêu anhNên gặp anh em sẽ tránhEm không có quyền cảm nhậnKhông có nghĩa em không yêu người.

Từng Thế Ước – Đồng HoaTrời nghiêng có thể chốngĐất nứt có thể đắp lạiLòng người tan nát rồiCòn có thể vá víu lại được không?

Giai nhân ca

Phương Bắc có một giai nhânDung nhan tuyệt thế vô ngần đứng riêngLiếc qua thành đã ngã nghiêngNgoảnh lại nước đã đảo điên bao giờThành nghiêng nước ngã ai ngờGiai nhân há dễ bao giờ gặp sao?

Cung Dưỡng Ái Tình

Đặt tình yêu ở trong tâm, ngày qua mãi tôn thờ.Vòng quay lăn bánh xe thời gian, một ngọn nến sáng soi.Nào ai muốn mãi chia ly, lòng mong ước bên nàng.Nguyện yêu thương đến cuối đời nhau, lại nhận lấy nỗi đau.

Và trăm năm sau thế gian đổi thay lòng vẫn nuôi chữ TìnhChỉ mong yêu thương luyến lưu nhân gian cùng ánh nhìn.Được yêu và yêu sẽ cho ta tâm hồn vượt qua tất cả.Để ta đứng với những nỗi vui hay đau, nơi bình yên lánh xa.

Tìm bàn tay ấm trong nhau, nguyện không thể chia lìaThầm cầu xin phía xa trời cao tìm lối bước đi.Nào ai mong ước lâu ngày sau, chỉ tin phút giây này.Mình bình yên với giấc ngủ say cùng lời hát ngân nga.

Và trăm năm sau thế nhân đổi thay, lòng vẫn nuôi chữ TìnhCòn bao đau thương phải quên nhân gian đầy não phiền.Kìa trong tim ta thấm sâu bao nụ cười tình yêu muôn thuởDù ta biết ánh mắt đắm say bao nhiêu lần muôn trùng cách xa. .

Họa Bì.

Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong lòng taKhông thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡSợ rằng tháng năm sẽ cướp đi má phấn hồng nhanMà người vẫn như xưa, cậu thiếu niên đa tình.

Cuộc tình của đôi ta giờ chỉ như lớp vỏ bọcNhân tình đã sớm thay đổi hình dạngNhưng ta vẫn quyết ôm chặt nỗi đau, có ra sao cũng không buông bỏCuối cùng chỉ còn lại bao ký ức cuồng dại.

Chẳng muốn quên đi, chẳng muốn tường tỏVì điều ta thực sự mong, là trở thành bờ vai của người.

Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong tim taKhông thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡNăm tháng trôi , không còn là yêu kiều ngày xưa nữaVẫn là người năm ấy , cậu thiếu niên đa tình

Giữ được người một lối, xương cốt cũng nhớ thươngLời phù phiếm thế gian, ai yêu ai xét đoánSinh tử có là chi, đâu ai muốn bận tâmNếu không có người, ta sức tàn lực kiệt.

Nếu như không có người, ta chỉ như đang tồn tại!

Chớp mắt đã ngàn năm

Nước mắt có chút mặn, lại có chút ngọtLòng anh ôm lấy gương mặt của emQuay đầu nhìn lại những vùng đất tuyết đã đi quaCứ từ từ biến thành đồng cỏNhưng em giống như anh, mỗi phút đều chưa từng hối hận

Tình yêu dai dẳng như vậy, gắn kết như vậyCho dù vận mệnh có muốn ai phải ra điĐường bờ biển lại càng khiến người ta lưu luyếnGió đẹp đến mức ngày càng uyển chuyểnNhưng chúng ta quá kiên cường,Ngay cả trời cũng không nhịn, phản đối cả trời

Tình yêu sâu đậm chớp mắt thành ngàn nămLuân hồi bao lần dai dẳng không dứtĐem tháng năm biến thành thảm đỏChứng kiến cực hạn của chúng ta

Một câu đau lòngn trân trọng cả ngàn nămLời thề càng nên xa hơn cả sự vĩnh viễnNếu không phải biển xanh đều biến thành bể dâuTình yêu thực sự làm sao có thể hiện diện

Tình yêu vượt qua mưa gió lạnh lẽo khắc nghiệtMùa xuân ấm áp sẽ ở trước mắt<<

Hy vọng những bài thơ tình Trung Quốc trên đây sẽ khiến bạn thích thú, lâng lâng chìm đắm trong vị ngọt của tình yêu. Nếu bạn yêu thích những bài thơ hay, ngọt ngào, lãng mạn thì hãy đến với gocbao.net để cảm nhận nhé. Thân ái!

Bài Viết Liên Quan

Bài Viết Mới

oversizedtee