HomeThơ hayTuyển tập những bài thơ buồn cô đơn một mình đáng đọc

Tuyển tập những bài thơ buồn cô đơn một mình đáng đọc

Top 99+ bài thơ buồn cô đơn một mình mong ngóng mỏi mòn

Thơ buồn cô đơn là tiếng lòng của nhân vật trữ tình gửi gắm qua câu chữ. Cảm giác cô đơn chưa bao giờ là dễ chịu.Tuy vậy, cũng có nhiều cách để con người ta đối mặt với thứ cảm giác vô chừng ấy. Đó có thể là một vài lời tâm sự, một áng thơ, một người bạn để cùng nhau chia sẻ…

Và trải lòng cùng những bài thơ buồn cô đơn một mình sau đây cũng là một cách hay giúp bạn vơi đii nỗi niềm đang chất chứa. Cùng chia dẻ bạn nhé !

Chùm thơ buồn cô đơn một mình tâm trạng nhất

Thơ là thư kí trung thành của trái tim. Khi tâm hồn bạn chất chứa nỗi niềm, bạn thường gửi gắm qua những vẫn thơ buồn, nhuỗm nỗi sầu bi. Lúc cô đơn, mượn thơ để trải lòng bạn sẽ thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Và chùm thơ buồn cô đơn một mình tâm trạng nhất sau đây được viết trong bối cảnh đó.

Vắng anh

(Vũ Thắm)

Vắng anh rồi em mộng mị trong mơThèm tiếng yêu khỏa bờ môi nhỏ béThèm hơi ấm lúc bên người thỏ thẻMỗi đêm dài được vẽ những màu xinh

Vắng bóng anh em đơn lẻ duyên tìnhChiều hoang hoải một mình trong thương nhớCây trước ngõ cũng nặng lòng trăn trởNgọn gió về chẳng mở thắm lời yêu

Xa anh rồi phố vắng cũng tiêu điềuHàng ghế đá chẳng ai ngồi tâm sựQuán cà phê im bặt đi mọi thứĐếm giọt sầu thánh thót giữ giọt rơi

Xa anh rồi nỗi trống vắng đơn côiNghe thấm lạnh cả chân trời dịu vợiAnh ở đâu tiếng lòng em muốn gởiChút ân tình về đi hỡi người ơi.

Phố và em

(Oải Hương)

Ngày không anh sao ngày dài đến thếNắng chẳng hồng mây buồn trải lê thêPhố đơn côi buồn níu bước chân vềDáng liêu xiêu khi hoàng hôn ngả bóng

Ngày không anh tim em như ngừng đậpCứ chờ hoài một lời hứa xa xămNgười đã quên sao ta mãi nặng lòngTìm gì giữa chốn mênh mông hoang hoải

Phố không anh chẳng còn chi mong đợiChỉ mình em ở lại với mùa sangRượu nhấp môi quên đi nỗi bẽ bàngMượn vị đắng xua dỗi hờn trong mắt.

Một mình

(Hạnh Ngọc)

Đêm đã khuya sao ta còn thao thứcGió từng cơn thổi lạnh tái tê lòngNhớ thương ai đêm dài ta không ngủĐể lòng buồn trăn trở suốt năm canh

Ta thức dậy một mình ra sân đứngNhìn ánh trăng vằng vặc sáng trong đêmTrăng hạnh phúc mặc dù trăng còn thứcVẫn có sao lấp lánh đứng cạnh mình

Người ơi hỡi nói rằng yêu em lắmVậy mà em vẫn trống vắng lạnh lùngĐêm lạc lối cô đơn em lạnh lắmMong vòng tay ấm áp đến bên đời

Đêm không ngủ đêm bỗng dài vô tậnCó một mình mới thấy nhớ mong aiCho ta gửi chút tình cho trăng nhéĐến bên người ta thương nhớ đêm nay.

Cô đơn lối anh về

(Tùng Trần)

Bước cô đơn trên lối về quạnh quẽThiếu bóng ai nên vắng vẻ lạnh lùngKhi đường đời ta chẳng thể bước chungMùa thu đến ngỡ đông sầu buốt giá

Anh không trách người thay lòng đổi dạMà hỏi đời sao lại quá đắng cayBao xót xa cứ dai dẳng theo hoàiChẳng biết đâu là tháng ngày hi vọng

Mất em rồi anh về đường lẻ bóngCũng không còn ai trông ngóng đợi chờGiọt mưa rơi hay lệ chảy đôi bờTrên khoé mi vật vờ bao kỷ niệm

Hạnh phúc xưa giờ biết đâu tìm kiếmChiếc hôn nồng ngọt lịm ở đầu môiPhố còn đây nhưng đã vắng em rồiLòng tái tê hỡi người ơi có biết.

Còn lại gì

(Tùng Trần)

Còn lại gì..sau ngày tháng mộng mơNhững niềm vui vô bờ và hi vọngHay giọt lệ theo thời gian lắng đọngKhi một mình với khoảng trống mênh mông

Còn lại gì..khi thuyền đã sang sôngĐể nơi đây bến buồn trong hiu quạnhĐông chưa về sao khí trời se lạnhHay bởi vì bên cạnh chẳng còn ai

Còn lại gì..khi tất cả vụt bayGiấc mơ yêu xây lâu đài tình áiNhưng giờ đây đã rời xa mãi mãiCon tim gầy tê tái chữ phụ phàng

Còn lại gì..sau một giấc mơ hoangHay đôi môi thấm chan dòng lệ đẫmMột nỗi đau mà hàng đêm gặm nhấmTừng giọt sầu như thấm tận tâm can

Còn lại gì..còn đau khổ riêng mangVì giấc mơ cháy tan thành tro bụiAi ra đi có bao giờ tiếc nuốiNhưng chốn này có kẻ lệ lăn rơi.

Kẻ hành khất cô đơn

( Nguyễn Đình Huân)

Cứ lang thang giữa dòng đời tất bậtTa mãi là kẻ hành khất cô đơnMặc người đời luôn tính toán thiệt hơnTa ăn mày thuở vàng son dĩ vãng

Vẫn như trước cứ dại khờ lãng mạnSống hết tình vì bè bạn ngày xưaTa vô tư luôn yêu nắng thích mưaNhư cậu bé ngây thơ vừa mới lớn

Ta mãi yêu ánh bình minh buổi sớmKhi chiều tàn lại thích đón hoàng hônKhông ganh ghét ta chẳng biết giận hờnThích khám phá nơi thâm sơn cùng cốc

Có những người chê ta là thằng ngốcMột kẻ gàn sống cô độc dở hơiKhông sao đâu ta vẫn cứ yêu đờiYêu hết thảy con người nơi nhân thế

Ai không thích ta, thôi đành mặc kệChỉ mong cuộc đời dâu bể an vuiChốn giang hồ mình ta cứ ngược xuôiMiễn sao luôn nở nụ cười như ý.

Cảm giác

( Trúc Thanh)

Ôi cảm giác cô đơn, buồn, chán lạNhìn quanh mình sau tất cả…còn ai?Chỉ riêng ta làm bạn tiếng thở dàiHỏi tri kỷ…có hoài là tri kỷ

Trong cuộc sống bộn bề nhiều suy nghĩChợt rùng mình một cảm giác không tênCòn lại gì khi ta vốn lênh đênhĐời hối hả người quên ta rất vội

Ôi sợ lắm những phúc giây nhàn rỗiSợ đêm dài tựa gối nghĩ bâng quơNghe tâm tư trống trải đến không ngờNghe tim óc lạnh trơ trơ như sỏi đá́

Có những lúc thấy mình như gục ngãNhững nợ đời cố trả mãi chưa xongNước mắt rơi cho nhẹ vết thương lòngĐể mai sáng ta không còn phải khóc

Buồn Chiều Mưa

Em nhớ mãi một chiều mưa nặng hạtAnh nắm tay em chạy dọc cây cầuAnh ướt đẫm, còn em thì run rẩyChợt mơ hồ một ước nguyện về nhau.

Một chút mơ hồ anh chẳng biết đâuVẫn cứ vô tư gọi em là cô bé,Vẫn tán dương em đẹp xinh và tươi trẻChỉ trái tim anh là cửa đóng, then cài.

Trái tim anh vẫn mang bóng một ngườiĐã đau đáu suốt một thời trai trẻEm muốn giận, muốn hờn, mà không thểChị ấy cũng chỉ là một cô gái như em…

Chị ấy xa rồi, sao anh vẫn không quênNăm tháng cứ trôi qua, nỗi buồn thêm bỏng cháyDưới chân cầu, đã bao nhiêu nước chảyTóc trên đầu đã trải mấy mùa xanh…

Em sẽ phải làm gì để có được anh?Xin đừng nói với em rằng đó là điều không thểDù trước anh em chỉ là cô béXinh đẹp bao nhiêu, cũng chừng ấy khạo khờ.

Chiều mưa nào hong mãi vẫn chưa khôCây cầu cũ, một mình em vẫn dạoNước vẫn chảy, em vẫn em khờ khạoVẫn đa mang chút nắng ảo trong đời…

Lời Yêu Cô Đơn

Chắc rằng sẽ độc thân từ đóMãi trách ai vội bỏ lìa xaLời yêu thuở trước mặn màSao đành giã biệt bước qua cuộc tình

Chẳng cần phải biện minh trách tộiBước đi mà nặng nỗi đắng cayĐành buông tất cả tháng ngàyĐể giành hạnh phúc từ tay của người

Ráng nhẩn nhịn cười tươi để sốngXem thói đời ảo mộng vì đâuMà ai nỡ bước qua cầuChạnh lòng vứt bỏ mấy câu hẹn thề

Xin tiển biệt tình quê ngày ấyNguyện với lòng ở vậy cùng conDẫu cho nước chảy đá mònKhắc vào trong dạ chữ SON để đời.

bài thơ một mình cô đơn buồn thật buồn

Những bài thơ buồn cô đơn sẽ được chia sẻ dưới đây sẽ giúp các bạn phần nào cảm thấy tình yêu thực sự cũng như chia sẻ khi cô đơn, thất tình. Những dòng thơ mang cảm xúc của một chuyện tình đã kết thúc luôn khiến người đọc có những xao xuyến khó quên. Cùng đọc và cảm nhận nhé !

Đêm Cô Đơn

Tác Giả: An Giang Bùi

Đêm trở mình làm con tim thức dậyVẩn vơ hoài theo dòng chảy thời gianNỗi nhớ em đeo đẳng suốt đêm tànEm nơi ấy chắc giờ này yên giấc.

Trăng hạ tuần rớt đầu non vàng vọtGió âm thầm trên đường vắng đêm hoangĐêm thẫm đen như vết mực loangCứ kéo dài tưởng chừng như vô tận.

Muốn gửi em một dòng tin nhắnNhưng ngại ngần làm thức giấc đêm xuânMình ta thôi tâm sự với cô đơnLà tri kỷ chưa một lần phách lối.

Dù ngoài kia vui như ngày hộiKhi ta buồn vẫn ở lại bên ta …Đêm cô đơn vắng bóng người xaNhưng yên lòng khi người xa yên giấc.

Bơ Vơ Cô Đơn

Bơ vơ làn gió ban chiềuLắt lay cánh lá hắt hiu nắng vàngNgười ta mong đợi thu sangMùa vui hạnh phúc rộn ràng áo xiêm

Còn người đóng cửa cài thenMơ về ngày ấy người quen năm nàoChiều thu quấn quýt bên nhau…Giờ đây ngó trước trông sau riêng mình.

Buồn Cô Đơn

Buồn riêng nên tự vấn mìnhHỏi xem tri kỉ chung tình cùng aiĐể tôi lạnh lẽo u hoàiNhư mưa ngâu nhắn gọi ai bên hè

Trái tim thổn thức nằm ngheTưởng như ai đó đang về cùng tôiNhớ mong nên dạ bồi hồiCanh sầu tỉnh giấc đơn côi một mình

Trách sao đêm nỡ vô tìnhĐể tôi tìm bạn một mình trong mơ

Buồn Nỗi Chông Chênh

Tác Giả: Thủy Cúc

Buồn vì một nỗi chông chênhNgười thương không có nên đành bơ vơĐi đâu cũng thấy thẫn thờHồn trên mây khói vật vờ lang thang

Trách sao phận số bẽ bàngTrời se duyên kiếp phũ phàng quá điĐêm nghe tiếng dế thầm thìMà thương thân phận chẳng gì đẹp tươi

Đêm đêm nước mắt ngậm ngùiCầu trời phù hộ con vui chút nàoCho con thấy ánh dương saoDù là giấc mộng len vào trong đêm

Cho con thấy cảnh êm đềmNhư là cơn gió thoảng bên trời chiềuCho con thấy cảnh thương yêuCủa người bên cạnh một điều giản đơn

Cho con thôi hết tủi hờnDù trong phút chốc con ơn suốt đời!

Chiều Cô Đơn

Chiều thứ bảy tôi về trong đơn lẻNhớ người ta đôi mắt tôi nhạt nhoàCho áo trắng bơ phờ chiều thứ bảyHọ yêu nhau họ mong chiều thứ bảyHoàng hôn về họ đón nhau điCòn tôi đây lo sợ chiều thứ bảyHàng hôn về tôi phải đón Cô đơn

Em Cô Đơn

Em chọn cô đơn và im lặngBiết thương mình khi giông bão đi qua.Chợt nhận ra,Không có gì là chẳng phôi pha

Thì hứa chi đến bạc đầu.Sau đoạn đường dài em hiểu được nông sâuTất cả phù du, đâu có gì vô hạn.Dẫu thênh thang,

Chỉ mong giữ lòng thanh thảnHát khúc yên ả ru đời.

Thơ tình ngày không anh

Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhauEm đã chẳng hẹn nhau đêm ấy nữaĐể quá khứ chỉ còn là thương nhớVà tương lai ít ra cũng ngọt ngào.

Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhauEm đã chẳng đổ cho anh bao tội lỗiEm đứng lặng mắt nhìn ai không nóiAnh cũng vô tình có hiểu nổi em đâu

Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhauEm đã chẳng trách anh yêu người khácĐiều đơn giản bây giờ em mới biếtThì anh xa, anh đã qua xa rồi.

Tình trong mơ

( Cỏ Hoang Tình Buồn )

Nhìn cơn mưa chiều nay rơi nặng hạtNghe lòng mình vỡ nát bởi buồn thêmNhặt lá rơi…em ngồi đếm trước thềmRồi lần bước khi màn đêm chưa sáng.

Đời không may trái ngang tình nứt rạnÔm nỗi sầu năm tháng khóc chia phôiBước đường yêu tình ngược lối mất rồiĐành cam phận lẻ đôi gồng gánh nhớ.

Còn bao nhiêu những vần thơ dang dởChưa trọn tình trăn trở muốn tìm nhauNét chữ nghiêng dù mực đã phai màuHay nghịch cảnh đớn đau tình không đổi.

Vừa tan mưa mình em ngồi ngóng đợiNguyện tình này chỉ trao gởi cùng anhƯớc mong sao luôn hạnh phúc an lànhBao kỷ niệm ngày xanh đừng tuột mất.

Bởi chiêm bao nên giấc mơ chẳng thậtTình chúng mình đã mất giữa trần gian.

Thơ buồn cô đơn trong đêm chất chứa nỗi niềm

Khi màn đêm buông xuống, khi mọi người, mọi vật chìm vào giấc ngủ, trong không gian tĩnh lặng đó con người thường sống thực với cảm xúc mình nhất. Bao yêu thương, bao nhung nhớ, bao nỗi buồn phiền lần lượt tìm về trong hoài niệm. Hãy cùng ngẫm những bài thơ buồn cô đơn trong đêm buồn thật buồn cực hay này nhé!

Thì Thầm Đêm Khuya

Tác Giả: Hoài Thu Nông

ĐÊM khuya rồi thôi mình ngủ đi anhĐừng nói nữa những chuyện xưa đã cũHãy lo về chuyện ngày mai mới mẻLàm thế nào cho cuộc sống khá lên

KHÔNG còn phải vợ chồng chia hai ngảNgười ở nhà, người hành lý ra điĐã nửa đời anh phiêu bạt muôn nơiVì nghiệp nghèo còn đeo anh chưa dứt

EM làm vợ nhưng chẳng giúp được chiNghĩ mà tủi cái thân mình ốm yếuLàm cho anh thêm gánh nặng đôi vaiĐể ngày đêm phải miệt mài lao động

CÀNG nghĩ lòng càng thương anh biết mấySuốt cuộc đời lam lũ bởi vợ conNhưng anh vẫn chưa một lần than khổChỉ em buồn thương chồng lệ chào dâng

ĐÊM khuya rồi thôi hãy ngủ đi anhChuyện tương lai cứ dần dần ta tínhRồi một ngày trời xanh kia thấu hiểuCho chúng mình không còn khổ nhé anh

Đêm Khuya

Đêm khắc khoải nghe chừng hiu quạnhGió xạc xào buốt lạnh trời vươngNhành hoa trinh nữ bên đườngCòn e ấp nụ gửi thương vào lòng

Đêm lặng lẽ đôi dòng cầu nguyệnCho tình em sẽ quyện chung đờiDuyên nồng đừng có rụng rơiNhư bao nỗi nhớ một thời vẫn trông

Đêm mòn mỏi hoa lòng muốn nởMưa rì rào lại ngỡ tình vangHoa cau sao cứ ngơ ngàngĐể ai liều lĩnh bắc thang hỏi trời

Đêm vắng lặng mây chơi cùng gióMắt em cười sáng tỏ bờ miThương nhau thì hãy giữ ghìCho đêm trằn trọc xóa đi giận hờn

Đêm Nay Tôi Buồn

Tác Giả: Tăng Bình Thảo

Đêm khuya rồi sao nổi buồn lại đếnNhiều suy tư làm lơ đễnh tâm hồnLo lắng chi, dạ cứ thấy bồn chồnBuồn lại đến, phủ hoàng hôn đầy mắn

Ta ngu ngơ để nổi buồn thắt chặtCơn gió lùa nghe lạnh ngắt toàn thânTự trách mình để đầu óc phân vânMang tâm trạng cứ cân đong đo đếm

Chợt giật mình nghe canh khuya đã điểmNhìn xung quanh, tìm kiếm… chỉ có mìnhThêm màn đêm cứ lặng lẽ vô hìnhBơ vơ lắm bao lặng thinh không nói

Đêm khuya rồi, tự mình ta hờn dỗiHờn chính ta, hờn bóng tối phủ đầyNổi buồn nào cứ lẩn quẩn đâu đâyTa tự cất chẳng ai hay ai biết

Đêm Khuya

Tác Giả: Lý Cong

Đêm khuya thổn thức một mìnhBóng trăng anh ngỡ bóng đèn em khêuMong người chẳng thấy người đâuNửa vui chưa trọn, nửa sầu đầy vơi

Vầng trăng ai xẻ làm đôi?…Đường trần ai vẽ ngược xuôi khó lòngXa nhau chín đợi mười trôngThèm sang bên ấy mà không có đò

Trải lòng qua những vần thơ…Vẽ trong khung cảnh đêm khuya một mình!…,

Tiếng Đàn Trong Đêm Khuya

Tác Giả: Qui Phi Hoang

AI đem trăng rằm treo lơ lửngAi đem hồn trăng thả xuống khúc sông sâuAi dụ ánh trăng nhởn nhơ cùng điệu nhạcAi đem lòng trinh nữ thả trời khuya

Tiếng đàn của em sao hôm nay buồn thếTừng giọt sầu cứ như xé lòng aiPhải chăng em trong lòng đang khắc khoảiVì tình cho đi mà chẳng nhận được gì

Ngắm Trăng Treo

Đêm buồn… Em ngắm trăng treo,Ngắm người xa ấy, có theo trăng về.

Người ơi..Có giữ lời thề!Thu đi xuân đến, có về với em.Em buồn, nói với trăng xem,Đến mùa xuân tới, trăng đem anh về.

Em yêu! Anh nhớ lời thề ,Đêm xuân trăng tỏ, anh về cùng trăngAnh về, đúng hội hoa đăng,Anh trắng sợi tỏa, bóng chàng bóng em.

Đêm khuya, ngồi ngắm trăng đêm,Gió mây, ru lượn tình em với chàng .Bên thềm hai trái tim vàng,Cùng chung nhịp thở…Ngắm vầng trăng treo…!

Nỗi Buồn Đêm Khuya

Tác Giả: Đăng Phạm

Đêm khuya lặng lẽ cô đơnTrông xa chỉ thấy chập chờn cánh chimKhông gian yên tĩnh im lìmRưng rưng giọt lệ, con tim đau buồn

Nhìn theo từng chú chuồng chuồngBay qua phiền muộn với muôn sự đờiƯớc được như mây trên trờiBay theo làn gió thảnh thơi nhẹ nhàng

Bước đi trên phố lang thangNgó về bên ấy lòng càng thêm đauÔi thay! Đau xót làm saoNở đành đối xử với nhau thế này

Cứ thế ngày lại qua ngàyThời gian là thuốc chửa trầy vết thươngHỡi ơi câu chuyện thê lươngMuốn quên nhưng vẫn vấn vương trong lòng.

Trăn Trở

Màn đêm là của những nỗi buồnThêm vào một chút giọt sầu tuônTa người lữ khách bao chìm nỗiTrăm lối nẻo đi vạn dặm đường…

Vương chút suy tư nặng nỗi niềmTìm em phương đó mãi trong timĐèn khuya leo lét ánh đường cũThương kẻ ôm hoài mộng cỏ lau…

Nghe gió nhắn mây chút tâm tìnhEm đừng thức dậy trước bình minhMàn đêm hư ảo đầy trăn trởRượu – mây – trăng – gió quên tủi hờn…

Buồn cô đơn là tâm trạng rất đỗi quen thuộc trong tình yêu: buồn vì phút hờn dỗi,buồn vì chưa đồng cảm,buồn vì phải yêu xa hay buồn vì tình tan vỡ. Mỗi lúc buồn,con người ta thường cảm thấy rất cô đơn. Họ thèm khát hơi ấm một bàn tay,một bờ vai êm hay vòng ngực ấm …Cùng chia sẻ tập thơ buồn cô đơn trên đây để cảm nhận bạn nhé !

Bài Viết Liên Quan

Bài Viết Mới

oversizedtee